REVIEWTOMTAT.COM Review Tóm Tắt Phim Tóm Tắt Phim Hay Năm 2022

Tóm Tắt Phim Hay Năm 2022


Cá nhân mình nghĩ, nếu để nói phim Việt từ đầu năm 2022 tính đến thời điểm hiện tại, số lượng phim kinh dị đáp ứng được các tiêu chí của mình hầu như đều không có bất kỳ tác phẩm nào, nếu tập trung vào kịch bản thì sẽ làm hời hợt thông điệp và nếu đẩy mạnh kỹ xảo thì sẽ bỏ qua phần diễn xuất. Tuy nhiên, mình thấy nếu bù đắp qua lại thì phần nào trải nghiệm điện ảnh của mình cũng thoải mái và có phần thông cảm hơn được.

Trái lại, một tác phẩm lại hoàn toàn không được như kỳ vọng, mặc dù sự góp mặt của những ngôi sao tên tuổi như Ngọc Trinh, Kiều Minh Tuấn, La Thành, Lê Lộc, Phi Phụng…vẫn không cứu nổi một tác phẩm “tốt nghiệp” lại đem đi chiếu rạp. Đó là Duyên Ma.

Duyên Ma chọn cách mở đầu bằng việc tự thuật, đặt mọi thứ vào góc nhìn của nhân vật Minh (Kiều Minh Tuấn). Sau vụ tai nạn đột ngột, anh qua đời và được một cô gái tên Ngọc (Ngọc Trinh) cưu mang như những linh hồn khác. 

Thời gian ở chung, cả hai dần nảy sinh tình cảm với nhau. Thử thách xuất hiện khi có sự hiện diện của “tiểu tam” Bạch Cát (Quỳnh Anh), cô luôn tìm cách hại Ngọc để có thể ở bên Minh.

Sở dĩ mình nói Duyên Ma là một tác phẩm “tốt nghiệp” vì theo nghĩa đen, mình thấy đây là bộ phim được hai đạo diễn còn khá non tay thực hiện. Từ việc chỉ đạo diễn xuất, sắp xếp tình huống, phân bố thời lượng, ý tưởng dựng phim…mọi thứ đều không đạt được chất lượng của một bộ phim điện ảnh mang đi chiếu rạp.

Nếu xét theo nghĩa bóng, thì Duyên Ma không khác gì một web-drama với việc đặt để các tình huống gây cười một cách sáo rỗng vào nhưng thời điểm bất hợp lý, dẫn đến câu chuyện có phần “ngáo” hơn. Vì thế nói Duyên Ma là một tác phẩm “tốt nghiệp” cũng không sai!

Mình thấy Duyên Ma chọn mô típ khá giống các câu chuyện liêu trai đặc trưng của Trung Quốc, vẫn là cách tạo ra sợi dây liên kết mối tình giữa người dương và người âm, đây là một trong những mô típ phổ biến được các nhà làm phim xây dựng ở thời gian trước. Suốt thời lượng 96 phút, nhịp phim không có chút nhấn nhá hoặc yếu tố gay cấn, bất ngờ nào.

>>> Xem thêm: Duyên Ma: Phiên bản tình người duyên ma miền Tây rặc

Mình thấy ngay cả việc nhà làm phim mời diễn viên khách mời nổi cộm như cô Minh Hiếu “7 miếng đất” hay sự xuất hiện đột ngột của chú Công Ninh để tạo nên phân cảnh cảm xúc cho nhân vật Ngọc, cũng không cứu rỗi được một cốt truyện hời hợt như vậy.

Nhắc đến phân đoạn nhân vật Ngọc gặp lại ba, mình thấy Ngọc Trinh diễn cứ gượng ép thế nào ấy! Nếu bình thường chị thể hiện sự trẻ trung, vui tươi của một cô gái miền Tây, ngày ngày đùa giỡn, chăm sóc cho những hồn ma, thì mình còn thấy được đôi chút tự nhiên. Nhưng đến phân đoạn cần tạo chiều sâu để lấy nước mắt của một khán giả như mình, thì Ngọc Trinh lại hoàn toàn thiếu đi nét diễn thể hiện tâm trạng ấy.

Ngoài ra, Duyên Ma còn vướng lỗi logic ở nhiều tình huống, phá bỏ mọi định luật vật lý, thế giới của những người theo chủ nghĩa duy tâm như mình. Điển hình là đã “hóa vàng” rồi mà Minh vẫn có thể dùng cơm chay do Ngọc nấu, ngồi ăn như một người bình thường, Minh còn phụ cô nom việc nhà, bưng đỡ đồ đạc. 

Ở đoạn kết, nhân vật Bạch Cát và Minh được trao nhiều quyền năng, thi triển tà thuật để đẩy cao trào cho tác phẩm, mặc dù trong kịch bản hay qua cả lời thoại, mình thấy chưa có sự đề cập nào.

Có một điều mà mình khá thắc mắc ở những đạo diễn trẻ của phim Việt, không biết họ quan niệm thế nào là phim kinh dị khi mà Duyên Ma được gắn mác là thể loại kinh dị - hài. Vì cá nhân mình, một bộ phim chỉ được xem là kinh dị khi có đề cập đến các yếu tố rùng rợn, siêu nhiêu, tâm linh, thậm chí đôi lúc cũng cần những quả “nặng độ”. 

Với Duyên Ma mình lại thấy cốt truyện và tình huống đều chỉ tập trung xây dựng các miếng hài là chính. Sau vài cảnh tạo được tiếng cười ở đầu phim, mình thấy biên kịch dần sa đà vào những tình huống cường điệu, có vài trường đoạn dàn nhân vật đấu khẩu không ngừng nghỉ, tung hứng theo lối “trả treo”, khiến phân cảnh bị lệch khỏi tuyến truyện chính.

>>> Xem thêm: Duyên Ma: Phim ma miền Tây dân gian, tấu hài nhiều hơn kinh dị

Cuối cùng là kỹ xảo và góc quay, mình thấy không khác gì một tác phẩm truyền hình ở giai đoạn trước, khoảng chừng những năm 2005-2009, khi mà nhà làm phim dùng tông màu xám xanh, thiếu sắc nét để tạo bối cảnh liêu trai u ám. Những phân cảnh Minh và Ngọc trò chuyện với nhau dưới ánh trăng “VFX” của đội ngũ kỹ xảo, khiến bộ phim “giả trân” hoàn toàn với mình.

Tóm lại, mình đánh giá Duyên Ma là một tác phẩm yếu mọi mặt, từ chất lượng khung hình, kịch bản, góc quay và cả diễn xuất của một số nhân vật. Mình nghĩ bộ phim chỉ nên dừng lại ở việc phát triển trở thành một web-drama hoặc phát hành trên các nền tảng kỹ thuật số, hơn là trở thành một bộ phim chiếu rạp.

* Bài viết của Wukong chia sẻ tại box Mọt phim Review


Nguồn: Dienanhnet


Tuy không hoàn toàn sở hữu một kịch bản hay, nhưng những gì mà Bullet Train (Sát Thủ Đối Đầu) mang lại, mình chỉ có thể gói gọn trong 1 từ: Đủ. 

Đủ ở đây chính là bộ phim tạo ra nhiều tình huống dồn dập liên tục, nhưng mình thấy nó không thừa một chi tiết nào. Thậm chí, cả giai đoạn mà từng nhân vật đi truy tìm kẻ ẩn danh thật sự, nó làm mình thấy Bullet Train là một chuyến tàu bất ổn, giống như đang chơi ma sói vậy!

Bullet Train (Sát Thủ Đối Đầu) bắt đầu mọi thứ với anh chàng được quản lý gọi bằng Ladybug (Brad Pitt), là một sát thủ lành nghề vừa kết thúc kỳ nghỉ hưu của mình, anh được quản lý Maria (Sandra Bullock) giao nhiệm vụ thu hồi chiếc vali trên chuyến tàu cao tốc ở Nhật. 

Tưởng chừng là một phi vụ “dễ xơi” nhưng nào ngờ nhiều biến cố ập đến với anh, Ladybug phải đối mặt với vô số thế lực bí ẩn, như cặp anh em sinh đôi Lemon (Brian Tyree Henry) - Tangerine (Aaron Taylor-Johnson), The Wolf (Bad Bunny), The Prince (Joey King). Đa số đều đang nhắm tới chiếc vali sặc mùi đô la kia!

Trước hết, sự hấp dẫn của Bullet Train (Sát Thủ Đối Đầu) với mình không chỉ là cách hãng phim liên tục quảng bá bộ phim bằng những tấm poster màu mè, đúng chất Nhật Bản, mà chính là việc nhà làm phim mời hẳn những sao Hollywood tên tuổi như: Brad Pitt, Aaron Taylor Johnson, Sandra Bullock, Joey King, Brian Tyree Henry… góp mặt.

Điều này với mình nó không chỉ là một cách giúp hình ảnh và tên tuổi của Bullet Train (Sát Thủ Đối Đầu) ghi dấu nhất định, đó là chưa kể đến việc đạo diễn mời hẳn dàn diễn viên Nhật cộng tác trong dự án lần này, mà còn là cách đánh dấu khả năng diễn xuất của Brad Pitt luôn ổn định với những bom tấn hành động quen thuộc.

>>> Xem thêm: The Gray Man: Màn truy đuổi thú vị giữa Búp Bê Ken và Captain America

Trước đó, với một chàng huấn luyện viên Jack đầy khôi hài, dí dỏm trong The Lost City, Bánh Đúc phải cười lên cười xuống bởi độ “bựa” của “quý ngài Smith” này.

Lần này với Bullet Train, diễn xuất của anh không chỉ thành công ở những pha hành động cực căng với những diễn viên khác, mà đặc biệt khả năng tấu hài thông qua những tình huống Ladybug gặp phải, làm mình lại một phen “mệt cả bụng” vì cười quá nhiều.

Khi xem Bullet Train, mình tin chắc bạn sẽ thấy đâu đó những chất liệu quen thuộc từ Deadpool 2, chẳng hạn việc lồng những bản nhạc du dương vào các phân cảnh hành động, như thể các nhân vật đang phiêu bồng trong chính bầu không khí gay cấn mà họ tạo ra, hay những phân đoạn nhân vật hồi tưởng lại, nhà làm phim lại chèn những bản nhạc mà mình nghe nó rất là “ngáo”!

Chính điều đó, mình thấy nó lại tạo nên phong cách làm phim hết sức riêng biệt của David Leitch, đúng chất tếu và nhây! Nó không hề làm mình khó chịu khi xem Bullet Train (Sát Thủ Đối Đầu), chỉ là đôi lúc mình cảm thấy mắc mệt với mấy pha xử lý của dàn nhân vật, chẳng hạn ngay lúc căng thẳng nhất, Ladybug luôn phát ngôn câu nói quen thuộc: “Kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác”. 

Nhiều lúc mình nghĩ trong đầu, quý ngài Smith của tui đâu mà để Brad Pitt thành ra như vậy! từ The Lost City qua tới Bullet Train (Sát Thủ Đối Đầu), anh cân cả hành động và hài hước.

Nói về kịch bản, so với những tác phẩm hành động khác như John Wick hay thậm chí mình thấy bộ phim có ý tưởng tương tự như Bullet Train The Commuter của đạo diễn Jaume Collet-Serra, thì câu chuyện về việc cả khối người đi tìm chiếc vali sặc mùi đô la này lại không thật sự hay.

Mình nghĩ điều mà nhà làm phim đưa ra chỉ đơn giản là một câu chuyện hành động dí dỏm, như những thước phim hoạt hình mà chúng ta hay xem thường ngày. Các pha hành động được đẩy ào ạt khi Ladybug và dàn nhân vật tấn công nhau, nó tạo cho mình một cảm giác như xem lại các phim của Cartoon Network vậy.

Trong lúc “động tay động chân” các nhân vật vẫn tranh thủ buôn lời chế giễu nhau, điều đó làm cho mình thấy Bullet Train (Sát Thủ Đối Đầu) như một cách tự tin thể hiện phong cách làm phim của đạo diễn vậy. 

Giống như phương tiện chính của phim, Bullet Train vừa nhanh, vừa gọn, dứt khoát, mình thấy nhà làm phim đẩy tình huống nào là đi thẳng tình huống đó.

Hơn nữa, mình thấy họ khá tinh tế khi đưa những phân cảnh hồi tưởng trong quá trình bộ phim liên tục diễn ra, đặt vào những cuộc đối thoại giữa các nhân vật. Điều này giúp mình củng cố về mặt nội dung, có thể dễ dàng hiểu được nguyên nhân dẫn đến sự bất ổn trên chuyến tàu cao tốc.

>>> Xem thêm: Conan - Nàng Dâu Halloween: Tựa phim như một cú lừa, diễn biến dễ đoán

Bullet Train (Sát Thủ Đối Đầu) thật sự như một trò chơi ma sói các bạn ạ! Qua cả trạm, các toa tàu, mình thấy nhân vật Ladybug của Brad Pitt như trải qua một đêm đầy sóng gió khi anh không hề xung quanh, ai mới thật sự là “sói”! Tin mình đi, xem phim này các bạn đừng vội kết luận, màn hay còn đến tận cuối phim!

Nếu có thể so sánh, mình ví như Bullet Train (Sát Thủ Đối Đầu) như một bài văn được trình bày theo hình thức quy nạp vậy, biên kịch liên tục đưa ra từng tình huống, từng đối thủ mà Ladybug phải đối đầu, nhưng rồi đến lúc các nút thắt được mở, cũng là thời điểm mình nhận ra “sói” hoàn toàn là một kẻ khác, đứng sau “giật dây” toàn bộ.

Bánh Đúc thấy tuy Bullet Train không hoàn toàn tạo cho mình một kịch bản hay, nhưng không thể phủ nhận 100% cực “phê” với phần nghe - nhìn của bộ phim. 

Quả thật, không thể nào nhầm lẫn phong cách làm phim của David Leitch được, vẫn là việc sử dụng âm nhạc hòa tấu cùng các phân đoạn hành động gay cấn, giúp bộ phim đạt điểm tối đa về hình ảnh, âm thanh với mình.

Cuối cùng là màn “chơi” lớn của David Leitch khi mời hẳn 2 khách mời “chất hơn nước cất” xuất hiện trong Bullet Train. Mình nghĩ nhân vật đầu tiên có thể khiến bạn hét một, chứ nhân vật thứ hai sẽ phải khiến bạn vừa vỗ tay vừa la làng đấy! Dàn cameo đúng đỉnh.

Tóm lại, Bullet Train (Sát Thủ Đối Đầu) đúng nghĩa là một chuyến tàu bất ổn, những phân đoạn lồng ghép cảnh phía bên ngoài đoàn tàu đang chạy hết công suất, mình thấy như một phép so sánh tương đồng với bầu không khí trong chính từng toa tàu. Mình nghĩ may là chuyến tàu một chiều, chứ ai mà mua vé khứ hồi với Bullet Train có khi phải hoàn lại tiền đấy!

Còn bạn. Bạn nghĩ sao về phim này? Hãy để lại bình luận cho mình nhé.

* Bài viết của Bánh Đúc chia sẻ tại box Mọt phim Review


Nguồn: Dienanhnet

Tội phạm vũ trụ, di chuyển giữa các chiều không gian, thời gian - những thứ mà tôi tưởng chừng chỉ được thấy ở phim Hollywood thì nay lại được tái hiện trong một bom tấn Hàn Quốc mang tên Alienoid: Cuộc Chiến Xuyên Không. 

Ban đầu, quả thực tôi đã rất nghi ngờ về chất lượng của phim khi nhồi nhét quá nhiều ngôi sao hạng A, cùng một nội dung có phần tham vọng thuộc thể loại sci-fi, vốn là điểm yếu của điện ảnh xứ sở kim chi. Chưa kể đến chiếc poster rối cả mắt, nhìn cứ như poster diễn hội chợ hay thể loại áp phích chục năm về trước, nhồi nhét cho đủ dàn diễn viên vào vì sợ bị càm ràm thiếu người này, vắng người kia. Nhưng sau khi thưởng thức bộ phim, tôi đã hiểu vì sao ê-kíp của đạo diễn Choi Dong-hoon lại tự tin khẳng định đây là bom tấn viễn tưởng hoành tráng nhất của Hàn Quốc.

Alienoid: Cuộc Chiến Xuyên Không dẫn dắt chúng ta tới 2 cột mốc thời gian chính: Thời điểm hiện tại ở trái đất, người ngoài hành tinh Guard (Kim Woo-bin) và trợ lý Thunder đang thực hiện cuộc truy đuổi những kẻ phạm tội rồi giam chúng trong cơ thể con người; còn ngược về quá khứ thời Goryeo hơn 630 năm trước, pháp sư Muruk (Ryu Jun-Yeol) và “cô gái bắn sấm sét” Ean (Kim Tae-ri) đang tranh giành gươm thần có sức mạnh huyền bí với một kẻ đeo mặt nạ bí ẩn Jajang (Kim Eui-sung).

Sẽ không ngoa khi tôi nói rằng đạo diễn Choi Dong-hoon đã thách thức giới hạn tưởng tượng của người xem khi đem đến một kịch bản “out trình” với những trận chiến chưa từng có trên màn ảnh rộng trong suốt thời lượng 2 tiếng 22 phút. 

Dòng thời gian phi tuyến tính của phim khiến tôi liên tục rối rắm trong suốt gần 30 phút đầu của bộ phim, tôi chưa thể hình dung chuyện gì đang xảy ra khi cứ quay về thực tại rồi ngược về quá khứ. Mãi đến gần hồi 3 của phim, sự thật mới được hé lộ, con tàu vũ trụ cũng như sự kiện xuyên không của 2 bố con Ean là sợi dây để gắn kết 2 dòng thời gian. 

Hiểu được người xem sẽ cảm thấy bội thực thông tin, dễ rơi vào trạng thái nhàm chán trong quá trình thiết lập câu chuyện, nên ngay từ những giây phút đầu, các miếng hài đã liên tục được quăng ra từ nhân vật chính cho tới phụ. Sự hài hước, duyên dáng vừa đủ, không quá ô dề được đan xen hợp lý giữa những chi tiết giải thích hay các trận chiến căng não, giúp người xem có thêm khoảng không thời gian để “tiêu hoá” lượng thông tin dày đặc.

Tưởng rằng đây sẽ là một bộ phim “hội chợ” rối rắm, đủ thể loại từ xuyên không, người ngoài hành tinh, hành động, khoa học viễn tưởng, hài - tình cảm cho đến phim chưởng võ thuật, mà ở đó không có gì tới nơi tới chốn. Song, tôi đã nhầm!

Đúng là Alienoid là một chiếc phim thập cẩm, nhưng mọi yếu tố đều rất ấn tượng, chỉn chu, đẩy cảm xúc của người xem lên mức tối đa, từ đó tôi cũng như nhiều khán giả có cơ hội đồng cảm với nhân vật, rồi dễ dàng buồn vui khi họ trải qua hỷ nộ ái ố hay hồi hộp, lo sợ lúc họ bước vào cuộc chiến cam go mà chỉ có 1% thành công.

Tác phẩm kết thúc khi cuộc chiến chưa thực sự kết thúc và khán giả sẽ phải chờ đến tận năm 2023 để có thể xem tiếp phần sau. Thế nhưng, tôi không cảm thấy ức chế, mà thấy cách chia phần như vậy hoá ra lại hay ho. 

Với một kịch bản cồng kềnh như vậy thì thời lượng 142 phút rõ ràng là không thể đủ. Nhưng nếu cố kéo dài thêm để dồn vào một phần phim duy nhất sẽ khiến nội dung bị o ép, phải cắt gọt đi nhiều chi tiết hay, mà khán giả vẫn phải ngồi ngáp trong rạp bởi thời lượng quá dài. Nên tôi nghĩ những khán giả yêu mến phim của Choi Dong-woon sẽ đủ kiên nhẫn để chờ phần tiếp theo, như cách mà tôi phải đợi Dune của Denis Villeneuve những 2 năm trời vậy.

>>> Xem thêm: Người Môi Giới: Phim tựa dòng suối mát lành xoa dịu mọi tâm hồn

Để tạo nên sự thành công của Alienoid, chắc chắn phải kể đến dàn sao hùng hậu, từ những gương mặt trẻ tuổi đang hot, đến những ngôi sao hạng A gạo cội. Trái với suy nghĩ ban đầu của tôi, rằng hệ thống ngôi sao sẽ chen chúc nhau để giành spotlight, cuối cùng không ai vụt sáng. Alienoid lại có màn chia đất diễn hết sức hợp lý, để nhân vật nào cũng để lại dấu ấn, cho dù họ có đảm nhận vai siêu phụ. 

Nổi bật nhất trong dàn sao chắc chắn là Kim Woo-bin với gương mặt điển trai, lạnh lùng, cool ngầu thương hiệu của mình. Tuy nhiên, điểm thú vị là lần này, anh phân thân thành 2 nhân vật khác nhau, một người tính cách khép kín, vô cảm đúng chất người máy, một người hoạt náo, vui vẻ. 

Trong cả 2 nhân vật, anh đều dễ dàng lấy được cảm tình của người xem. Kim Woo-bin vừa là người bảo vệ trái đất, vừa là người cha bất đắc dĩ tưởng chừng lãnh đạm nhưng luôn đem lòng trắc ẩn với cô con gái Ean. Chính sự dễ mến của anh, khiến tôi dần đồng cảm với Guard, để rồi lo lắng, hồi hộp cùng nhân vật trong những phân cảnh anh phải một mình combat với dàn phản diện.

Còn với nam diễn viên Ryu Jun-yeol, anh xứng đáng với danh hiệu thánh hài cổ trang. Trong tạo hình một pháp sư ngu ngơ, vô tư và thản nhiên với đời, Muruk khiến tôi phải bật cười ngay từ những giây phút đầu anh xuất hiện. Không lúc nào anh ngừng tấu hài, ngay cả khi đang tung cước múa quyền cùng 2 gã “mèo khùm” Chân Trái (Lee Si-hoon) - Chân Phải (Shin Jeong-geun). Bộ 3 này làm cả rạp cười ngả nghiêng bằng gương mặt vô cảm mỗi lần quăng miếng hài siêu mặn mòi. 

“Cô gái bắn sấm sét" Ean được đảm nhận bởi Kim Tae-ri tuy xuất hiện muộn màng nhưng cũng để lại ấn tượng bằng những pha hành động đẹp mắt, biểu cảm ngầu như một đả nữ Hollywood. Tôi nghĩ trong phần tiếp theo, cô và Muruk sẽ trở thành nhân vật trung tâm và được tập trung khai thác nhiều hơn về quá khứ lẫn số phận tương lai của họ. 

Bộ đôi pháp sư của Cheong-woonYum Jung-ah chắc chắn là điểm nhấn duyên dáng và thú vị nhất của phim. Dù chỉ là nhân vật phụ nhưng họ lại mang đến những màn tấu hài duyên dáng với hàng loạt đạo cụ pháp thuật được “sale sập sàn” nhưng không ai mua. Đến ngay cả khi đã vào trận chiến, bộ đôi này vẫn có thể tấu hài khiến người xem cười muốn nội thương. Nhắc đến đây, tôi lại phải dành cho đội ngũ phiên dịch điểm 10, bởi vì họ làm việc quá có tâm. Chính cách phiên dịch cực trendy của họ đã làm tăng sự hài hước của phim lên bội phần. 

Điều khiến tôi bất ngờ nhất, có lẽ là nhân vật cảnh sát của chú So Ji-sub hoá ra lại trở thành phản diện bất đắc dĩ. Mặc dù không có quá nhiều phân cảnh, nhưng nam tài tử vẫn khiến tôi ấn tượng, nhiều lần rợn người trước ánh mắt vô hồn, lạnh lùng, không cảm xúc. Cách diễn với ánh mắt khiến So Ji-sub không cần phải thoại quá nhiều nhưng cũng đủ để người xem hiểu đây là một phản diện u ám ra sao.

Từ trước đến nay, sci-fi vốn không phải thế mạnh của điện ảnh Hàn Quốc. Nhiều tác phẩm của xứ kim chi về đề tài khoa học viễn tưởng vẫn bị gán mác kỹ xảo 3 xu. Nhưng tôi có thể tự tin khẳng định Alienoid sẽ xóa tan định kiến ấy của nhiều mọt phim. 

Bởi lẽ phần kĩ xảo đã được nâng lên một tầm cao mới. Bằng chứng là những trận chiến hoành tráng trong phim mãn nhãn, ấn tượng không kém gì phim hành động hay siêu anh hùng của Hollywood. Ngay cả khi chiến đấu trong đêm, cảnh quay vẫn sáng rõ, chứ không cần cố tình chỉnh tối tăm mù mịt để che đi những khiếm khuyết trong phần công nghệ. 

Alienoid quả thực đã chiêu đãi khán giả bằng phần nhìn đã cái nư. Những con tàu không gian lơ lửng giữa không trung hay các sinh vật ngoài vũ trụ bị nhốt vào bên trong con người được làm khá chi tiết, chỉn chu, sắc nét. Đặc biệt, những màn tỉ thí võ công của các ngôi sao cũng hết sức mượt mà. Chẳng hạn như khi Muruk tung chưởng hay Ean uốn người để cho kẻ thù “ăn kẹo đồng”, tất cả đều mãn nhãn. Phần hành động của Alienoid là sự kết hợp giữa cổ - kim, Á Đông - Tây Phương, vừa có kiếm hiệp võ thuật vừa chiến đấu bằng “hàng nóng” hiện đại.

>>> Xem thêm: Decision To Leave: Tuyệt tác trinh thám lãng mạn nhất tôi từng xem

Không cần phải nói nhiều, tôi nghĩ Alienoid xứng đáng với số điểm 9/10 với kỹ xảo mãn nhãn, kịch bản ấn tượng, chặt chẽ, “nội dung” xinh trai, đẹp gái, đã vậy còn biết tấu hài. Sẽ tuyệt vời hơn nếu bạn thưởng thức bộ phim này tại phòng 4DX hoặc IMAX để thấy được kỹ thuật làm phim của Hàn Quốc đã đi xa tới đâu.

* Bài viết của Hoa Le chia sẻ tại box Mọt phim Review


Nguồn: Dienanhnet